Hồi đó, mỗi lần đi ra đầu hẻm là không biết có bao nhiêu “bác
tài” xích lô đứng ngoài “xếp hàng” chào đón. Thời gian trôi qua, xích lô dần
trôi vào quá khứ. Tôi may mắn vì hồi nhỏ được đi xích lô không đến chục lần. Những
bác lái xích lô làn da ngăm đen, gầy gò hằng ngày lăn bánh kiếm những đồng tiền
mưu sinh, họ đôi khi không về nhà mà ngủ ngay trên xe- giấc ngủ sâu hay không,
ngon hay không, không ai biết(!) Họ mơ
thấy mái nhà với vợ và lũ trẻ, vui không? Từ phủ nhận “Không” quàng qua những
giấc mơ. .. bác lái xích lô choàng tỉnh vì sương xuống…lạnh quá!!! Ánh mắt nhăn
nheo, đó là nếp nhăn của những con đường trên phố Sài Gòn nhộn nhịp, lấy theo
lời của nhà văn Nguyễn Minh Châu, tôi sửa lại: “Bánh lăn to to của xích lô được đạp những bước mạnh mẽ xuống mặt đường,
hoà lẫn vào đám đông”:D
.
.
.
Taxi… người Việt ta khác với Tây kêu taxi bằng cả bàn tay
năm ngón (họ chỉ giơ mỗi ngón cái) Thời xích lô qua rồi, taxi tới. Bình thường
thôi!! Nhiều người lên án, tôi thấy không đúng lắm. Đành rằng xích lô là hình
ảnh rất đẹp, đáng để nhớ và vinh dự khi được nhớ (hình như tôi nói hơi quá) nhưng thời đại mà, bạn nghĩ xem: ngày nào
đó một phương tiện mới đẹp hơn, rẻ hơn, an toàn hơn thay thế taxi thì chẳng
phải bạn lại quẳng taxi nhiều màu sắc vào một góc để nhớ về sao?! Mọi thứ đều
có giá của nó, thời đại hoàng kim của taxi tới! Bạn và tôi nên hiểu, chấp nhận
và thông cảm…..nhé!